Em - một cô bé may mắn sinh ra trong một gia đình no ấm, hạnh phúc và đủ đầy. Tuy nhiên cũng như bất kì ai khác, em không tránh khỏi những phút chông chênh, mất phương hướng vào cuộc sống. Nhưng em có thể mất phương hướng, chứ ko bao giờ mất niềm tin, vì em biết bên cạnh em luôn có 2 con người thân thương mà vĩ đại, là động lực để em vượt qua những va vấp, để đưa ra những quyết định đầy khó khăn và trọng đại trong cuộc sống. Đó là ông nội đáng kính và Anh - B13 thân yêu của em.
2 con người ấy, một người thì cách xa em nửa vòng trái đất, một người thì đã về với cát bụi cách đây 13 năm. Nhưng với em họ như đang ở ngay đây thôi, thật gần, động viên, khích lệ. Ông là người làm em ấm lòng khi thấy cô đơn, khi thiếu thồn tình cảm, khi tủi thân đến cùng cực. Còn anh, mỗi khi em thấy nản lòng, muốn thua, muốn bỏ cuộc, muốn đầu hàng...hình ảnh anh lại vực em dậy, cổ vũ, khuyến khích đầy thương yêu.
Em nhớ hình ảnh anh lặng lẽ đi qua chiếc cúp sau trận BKWC 2002, hình ảnh anh đổ gục xuống thảm cỏ Dortmund mắt nhìn xa xăm vào 6 vạn cổ động viên Đức đang nức nở ở WC 2006, nhớ hình ảnh nước mắt anh hoà cùng những hạt mưa nặng trĩu ở Moscow ngày 22/5/2008-sinh nhật 16t của em, hình ảnh anh với một bên đuôi mắt rớm máu và 3 mũi khâu tạm bợ sau pha va chạm với Senna trong trận CK Euro 2008.
Đó là những hình ảnh đau đớn ko dễ gì quên được trong suốt cuộc đời của em. Em thấy đau như bị ai đó cầm dao cắt vào da thịt, và ngoáy mãi mũi dao sâu vào tim. Em có thể cứng rắn bất cứ lúc nào em muốn, trừ khi thấy anh đau đớn. Nhưng điều làm em yêu anh nhất là anh chưa bao giờ gục ngã trước những thất bại ấy. Em biết có ít nhất 3 lần anh có ý định từ giã sự nghiệp sân cỏ, nhưng đến giờ anh vẫn không làm thế. em biết những người như chúng em chính là 1 phần động lực để anh tiếp tục chiến đấu, và điều đó làm em hạnh phúc. Em cực kỳ khắt khe và hiếu thắng, ít chịu phục ai, và anh là một trong số ít những người hiếm hoi khiến em phải nghiêng mình. Một sự mẫu mực ở cả trong và ngoài sân cỏ.
Đến Zidane mà còn dính ít tai tiếng lùm xùm ngoài đời, thì việc anh giữ được sự trong sạch tuyệt đối trong thế giới bóng đá tràn ngập vết hoen ố khiến em kính phục. Tình cảm đó là sự vì nể của một người non nớt trước một tượng đài. Em đã giận sôi người khi chứng kiến Podolski tát vào mặt anh trong trận với Wales, rồi lại thấy thương hại và khinh bỉ cậu ta vì đây đâu phải là lần đầu tiên cậu tát người ta khi đang thi đấu trên sân. Thật là ấu trĩ , cậu nhóc Ba Lan hiếu chiến à.
Người ta gọi anh là kẻ thất bại vĩ đại, thủ lĩnh đen bạc, mặc định anh với sự ám ảnh của số áo 13. Nhưng với em đó là con số đẹp nhất. Khi chơi trò chơi với lớp em tự nguyện chọn câu số 13, và trả lời đúng. Anh thất bại, nhưng đem lại thành công cho người khác. Anh thất bại, nhưng em ko sợ nhìn thấy điều đó vì em biết anh sẽ đứng lên. Hơn 20 năm tham gia bóng đá, sự nghiệp của anh vẫn mang màu bàng bạc của chiếc đĩa Bundes và của những chiếc huy chương an ủi. "Bạn là số 1, bạn là duy nhất. Bạn là số 2, bạn chảng là j cả"(Bill Shankly). Một triết lý, nhưng ko phải chân lý, ít nhất là với anh. Nhiếu khi số 2 lại là tất cả. Những j anh cống hiến đã được thế giới ghi nhận."Và người chiến thắng sẽ luôn là người Đức"(Lineker). Ko là chân lý nhưng là 1 triết lý đầy tin tưởng và nể phục. Và em cũng tin. Rồi một ngày không xa, em sẽ được nhìn anh giơ cúp.
Anh xứng đáng được đứng trong ngôi nhà của những huyền thoại bóng đá thế giới. Anh là 1 phần ko thể thay đổi trong trái tim hàng triệu con người. Một huyền thoại, đang thở, đang sống, đang tiếp tuc cống hiến và chiến đấu ko ngừng. Chúc anh một Valentine ấm áp bên Simone, Louis, Emillio và Jordi; một mùa giải ngọt ngào với Chel và với Đức; trở thành huyền thoại ở Chel như mong ước của anh khi lần đầu đặt chân lên quốc đảo sương mù, phải không anh?
Vì tình yêu 13 bất diệt.T-Chelz_Ballack pride_Zelka
Written by: Zk style :zelka:
(em ko thể tạo đc bảng bầu chọn. Ad giúp em với đc ko ạ?)
2 con người ấy, một người thì cách xa em nửa vòng trái đất, một người thì đã về với cát bụi cách đây 13 năm. Nhưng với em họ như đang ở ngay đây thôi, thật gần, động viên, khích lệ. Ông là người làm em ấm lòng khi thấy cô đơn, khi thiếu thồn tình cảm, khi tủi thân đến cùng cực. Còn anh, mỗi khi em thấy nản lòng, muốn thua, muốn bỏ cuộc, muốn đầu hàng...hình ảnh anh lại vực em dậy, cổ vũ, khuyến khích đầy thương yêu.
Em nhớ hình ảnh anh lặng lẽ đi qua chiếc cúp sau trận BKWC 2002, hình ảnh anh đổ gục xuống thảm cỏ Dortmund mắt nhìn xa xăm vào 6 vạn cổ động viên Đức đang nức nở ở WC 2006, nhớ hình ảnh nước mắt anh hoà cùng những hạt mưa nặng trĩu ở Moscow ngày 22/5/2008-sinh nhật 16t của em, hình ảnh anh với một bên đuôi mắt rớm máu và 3 mũi khâu tạm bợ sau pha va chạm với Senna trong trận CK Euro 2008.
Đó là những hình ảnh đau đớn ko dễ gì quên được trong suốt cuộc đời của em. Em thấy đau như bị ai đó cầm dao cắt vào da thịt, và ngoáy mãi mũi dao sâu vào tim. Em có thể cứng rắn bất cứ lúc nào em muốn, trừ khi thấy anh đau đớn. Nhưng điều làm em yêu anh nhất là anh chưa bao giờ gục ngã trước những thất bại ấy. Em biết có ít nhất 3 lần anh có ý định từ giã sự nghiệp sân cỏ, nhưng đến giờ anh vẫn không làm thế. em biết những người như chúng em chính là 1 phần động lực để anh tiếp tục chiến đấu, và điều đó làm em hạnh phúc. Em cực kỳ khắt khe và hiếu thắng, ít chịu phục ai, và anh là một trong số ít những người hiếm hoi khiến em phải nghiêng mình. Một sự mẫu mực ở cả trong và ngoài sân cỏ.
Đến Zidane mà còn dính ít tai tiếng lùm xùm ngoài đời, thì việc anh giữ được sự trong sạch tuyệt đối trong thế giới bóng đá tràn ngập vết hoen ố khiến em kính phục. Tình cảm đó là sự vì nể của một người non nớt trước một tượng đài. Em đã giận sôi người khi chứng kiến Podolski tát vào mặt anh trong trận với Wales, rồi lại thấy thương hại và khinh bỉ cậu ta vì đây đâu phải là lần đầu tiên cậu tát người ta khi đang thi đấu trên sân. Thật là ấu trĩ , cậu nhóc Ba Lan hiếu chiến à.
Người ta gọi anh là kẻ thất bại vĩ đại, thủ lĩnh đen bạc, mặc định anh với sự ám ảnh của số áo 13. Nhưng với em đó là con số đẹp nhất. Khi chơi trò chơi với lớp em tự nguyện chọn câu số 13, và trả lời đúng. Anh thất bại, nhưng đem lại thành công cho người khác. Anh thất bại, nhưng em ko sợ nhìn thấy điều đó vì em biết anh sẽ đứng lên. Hơn 20 năm tham gia bóng đá, sự nghiệp của anh vẫn mang màu bàng bạc của chiếc đĩa Bundes và của những chiếc huy chương an ủi. "Bạn là số 1, bạn là duy nhất. Bạn là số 2, bạn chảng là j cả"(Bill Shankly). Một triết lý, nhưng ko phải chân lý, ít nhất là với anh. Nhiếu khi số 2 lại là tất cả. Những j anh cống hiến đã được thế giới ghi nhận."Và người chiến thắng sẽ luôn là người Đức"(Lineker). Ko là chân lý nhưng là 1 triết lý đầy tin tưởng và nể phục. Và em cũng tin. Rồi một ngày không xa, em sẽ được nhìn anh giơ cúp.
Anh xứng đáng được đứng trong ngôi nhà của những huyền thoại bóng đá thế giới. Anh là 1 phần ko thể thay đổi trong trái tim hàng triệu con người. Một huyền thoại, đang thở, đang sống, đang tiếp tuc cống hiến và chiến đấu ko ngừng. Chúc anh một Valentine ấm áp bên Simone, Louis, Emillio và Jordi; một mùa giải ngọt ngào với Chel và với Đức; trở thành huyền thoại ở Chel như mong ước của anh khi lần đầu đặt chân lên quốc đảo sương mù, phải không anh?
Vì tình yêu 13 bất diệt.T-Chelz_Ballack pride_Zelka
Written by: Zk style :zelka:
(em ko thể tạo đc bảng bầu chọn. Ad giúp em với đc ko ạ?)
Được sửa bởi Zelka ngày Thu Apr 01, 2010 10:45 pm; sửa lần 8.